Nếu đã là một người yêu nhạc vàng thì không ai mà không biết đến ca khúc Hoa Trinh Nữ của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Nó đã nổi tiếng trong suốt hơn 60 năm qua kể từ lúc được ra đời vào năm 1962.
Và có lẽ vì bài hát này quá nổi tiếng, nên người ta bắt đầu tìm hiểu về hoàn cảnh ra đời của nó. Và từ đó cũng có nhiều giai thoại, và đồn đoán xung quanh nhành “hoa trinh nữ” cũng như mối tình của anh lính nghèo được nhắc đến trong ca khúc.
Theo như ca sĩ Minh Hiếu, người vẫn hay hát cặp cùng nhạc sĩ, và cũng là người được mọi người đồn đoán chính là nhân vật chính trong ca khúc này: Trong một lần hai người đi diễn chung ở tiền đồn, thì gặp một sự cố và phải dừng xe lại bên đường. Trong lúc chờ đợi khắc phục sự cố, hai người cùng xuống xe đi dạo, khi dẫm phải bụi hoa xấu hổ bên đường cô bất chợt hỏi ông là có biết loài hoa này tên là gì hay không? Và sau đó đã kể về sự tích,và giải thích về loài hoa này cho ông nghe. Và sau đó một thời gian thì bài hát này được ra đời. Cô không thừa nhận mối quan hệ tình cảm của hai người, nhưng cũng không phủ nhận tình cảm đặc biệt mà nhạc sĩ dành cho cô.
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh (Ca sĩ Nhật Trường) thập niên 1960
Ca sĩ Minh Hiếu
Nhưng có lẽ vì sự ăn ý, và đẹp đôi của hai người trên sân khấu mà mọi người vẫn luôn truyền nhau một giai thoại. Rằng bài hát này là được sáng tác dành riêng cho cô. Và vì cô đã theo chân về làm vợ một người giàu có nên ông mới sinh ra uất hận, và trách móc mới sáng tác ra bài hát với mối tình mang nhiều oán hờn và trách cứ như Hoa Trinh Nữ. Nhưng có lẽ do quá nhập tâm vào bài hát, quá tin vào mối tình “cân xứng” mà họ tự suy diễn nên họ mới nghĩ thế và không nhìn vào sự thật.
Sự thật là bài hát được Trần Thiện Thanh sáng tác vào năm 1962, nhưng đến 1965 ca sĩ Minh Hiếu mới gặp gỡ và kết hôn cùng với chồng mình. Và còn một điều nữa là nhạc sĩ của chúng ta vốn đã lập gia đình vào trước đó, trước cả lúc quen biết ca sĩ Minh Hiếu. Có lẽ hai người cũng là mến mộ lẫn nhau, và Minh Hiếu chính là cảm hứng để tạo nên Hoa Tinh Nữ, nhưng tình cảm của họ vốn chỉ là sự mến mộ trên chút tình đồng nghiệp mà thôi.
Còn Hoa Trinh Nữ, vốn chỉ là một câu chuyện được ông tưởng tượng ra bằng giai thoại, và câu chuyện về loài hoa ấy. Mở bài là sự miêu tả về loài hoa dại mang tên “Trinh nữ” . Loài hoa này không mặn mà, kiêu sau như hoa hồng. Không khoe sắc rực rỡ như Cúc vàng. không ngào ngạt hương thơm như Dạ Lý. Nhưng nó đẹp một cách rất riêng, rất hoang dại như “chuyện tình hai chúng ta”. Và câu chuyện tình yêu ấy bắt đầu với lời kể của mẹ trong một đêm mưa. Chuyện kể rằng có một ông Vua trẻ trong một lần đi đánh trận trở về đã tình cờ “ gặp một giai nhân”. Người con gái đã làm ông xao xuyến và đón nàng về hoàng cung và phong cho nàng làm Hoàng Hậu.
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai.
Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường, gọi hoa Trinh Nữ.
Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng Hồng kiêu sa.
Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng Cúc vàng tươi.
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ Lý trong vườn.
Nhưng hoa Trinh Nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta.
Xưa thật là xưa, nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa,
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn.
Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân.
Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn Hoàng Cung.
Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng.
Trên ngôi cao chín từng Hoàng Hậu đẹp hơn ánh sao.
Nhưng trong hiện thực, anh chỉ là một chàng lính trẻ, nên “ mộng ước thật bình thường” và chưa từng biết đến những xa hoa. Chàng yêu một loài hoa không hương, không sắc sống trên “vùng đá sỏi buồn phiền”, nhưng loài hoa lại biết “ xếp lá ngây thơ” như là người con gái mà anh thương nhớ nơi quê nhà.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Hoa Trinh Nữ" Trình bày: Nhật Trường (Trần Thiện Thanh)
Bấm vào để nghe "Hoa Trinh Nữ" Trình bày: Nhật Trường (Trần Thiện Thanh)
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Hoa Trinh Nữ" Trình bày: Bảo Yến
Bấm vào để nghe "Hoa Trinh Nữ" Trình bày: Bảo Yến
Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường.
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền.
Loài hoa không hương không sắc màu
nhưng loài hoa biết xếp lá ngây thơ.
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa.
Không ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son.
Tôi chỉ là người lính xa nhà, thấy hoa nhớ người yêu rất xa.
Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say.
Ngỡ đôi mi gầy khép đêm trăng đầy cài then cung ái.
Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một Quân Vương.
Quân Vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương.
Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về.
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành Trinh Nữ thôi.
Khi nâng niu cành hoa trong tay mình, chàng lính cứ ngỡ như gương mặt của người yêu đang hiện ra trước mặt mình. Anh bỗng nghe trong lòng dậy lên một nỗi nhớ, và anh ngỡ như mình đang là một Quân Vương, và cũng mong ước có một ngày khi đánh trận trở về, nàng sẽ đón anh trong niềm hạnh phúc hân hoan, cùng với nhành hoa trinh nữ mà anh mang về dành tặng cho riêng mình cô.
Bài hát Hoa Trinh nữ thật sự chính là một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của Trần Thiện Thanh. Nó bất tử trong tâm hồn những con người yêu nhạc như chúng ta. Và tôi tin rằng, dù có qua thêm bao nhiêu thời gian nữa thì bài hát vẫn sẽ như bây giờ. Nhẹ nhàng như dòng suối trong tắm mát tâm hồn của chúng ta.
Lời bài hát "Hoa Trinh Nữ"
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai
Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi là hoa Trinh Nữ
Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa
Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng Cúc vàng tươi
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ Lý trong vườn
Như hoa Trinh Nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta
Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn
Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân
Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn hoàng cung
Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng
Trên ngôi cao chín từng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao
Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền
Loài hoa không hương sắc màu nhưng loài hoa biết khép lá ngây thơ
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa
Khong ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son
Tôi chỉ là người lính phong trần, thấy hoa nhớ người yêu rất xa
Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi dày khép đêm trăng đầy cài then cung ái
Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một quân vương
Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương
Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành Trinh Nữ thôi
Lối Cũ biên soạn