Trong số những tác phẩm nổi tiếng của nhạc sĩ Song Ngọc, có một ca khúc rất hay của ông viết về “thành phố mù sương” và chuyện tình của chính mình ở nơi đây. Bài hát có tên là Tình Yêu Như Bóng Mây..
Đó là thời gian sắp mãn khóa khi ông đang thụ huấn khóa CTCT vào năm 1971. Lúc đó quân trường tổ chức cho các môn sinh một chuyến đi thực tế kết hợp nghỉ ngơi ở Đà Lạt. Nhạc sĩ Song Ngọc nói rằng những hình ảnh như là “ngàn thông”, “giáo đường” và “con đường mù sương” làm cho đôi lứa lạnh buốt trong tình yêu… được nhắc đến trong bài hát đều hiện hữu thật sự trong một cuộc tình buồn ở xứ sở sương mù của chính ông, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tại đây..
Nhạc sĩ Song Ngọc
Và có thể thấy rất rõ qua bài hát, rằng ngoài tình yêu ông dành cho cô gái ấy, tình yêu ông dành cho Đà Lạt - thành phố mù sương cũng không hè nhỏ.
Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt
Thành phố này xin trả lại cho em
Ngàn thông buồn chiều nay im tiếng
Ngôi giáo đường lặng đứng suy tư
Sự chia ly như bao trùm lên cả một vùng thành phố. “Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt/ Thành phố này xin trả lại cho em”- Tôi sẽ ra đi và trả lại hết cho em những yêu thương mà Em đã dành cho Tôi ngày nào. Nhưng có lẽ tình cảm đó chỉ còn lại trong lòng của một mình Tôi thôi, còn Em thì đã quên đi tự lúc nào. Tôi biết điều đó, nên tâm tư tôi nặng trĩu, bước chân dù còn chút lưu luyến nhưng cũng phải rời đi. Dường như cảnh vật nơi đây còn dành cho Tôi nhiều tình cảm hơn cả Em, “Ngàn thông buồn chiều nay im tiếng./ Ngôi giáo đường lặng đứng suy tư” khi biết rằng một mai Tôi sẽ rời khỏi chúng.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Tình Yêu Như Bóng Mây" Trình bày: Khánh Ly
Bấm vào để nghe "Tình Yêu Như Bóng Mây" Trình bày: Khánh Ly
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Tình Yêu Như Bóng Mây" Trình bày: Khánh Hà
Bấm vào để nghe "Tình Yêu Như Bóng Mây" Trình bày: Khánh Hà
Dù tôi cũng yêu nơi đây - yêu Đà Lạt với núi đồi “ngàn thông”, yêu con đường mù sương giăng kín lối, yêu tiếng chuông giáo đường ngân lên mỗi buổi chiều chúa nhật - nhưng “rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt” nên “đồi núi buồn xin gửi lại cho em”. Và xin gửi lại Em cả con đường “mù sương giăng mắc”, nơi mà đã in trọn dấu chân tình yêu của đôi mình.
Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt
Đồi núi buồn xin gửi lại cho em
Và con đường mù sương giăng mắc
Hai đứa hôm nào lạnh buốt trong tình yêu
Nhưng cũng phải rời xa thôi, vì tình yêu ấy bây giờ có còn gì nữa đâu để mà lưu luyến. Tình yêu đó đã tan “như bóng mây”, chỉ để lại trong lòng Tôi một nỗi đau vô bờ bến. Nên Tôi đành phải “cố quên” đi tình yêu ấy, quên đi Em một người đã “đi như bóng chim” bay xa khỏi cuộc đời của Tôi. Nhưng nếu còn ở lại nơi đâu Tôi sẽ không bao giờ quên được “kỷ niệm đau thương” ấy, nên Tôi muốn rồi xa nơi đây, đi đến một nơi xa, nơi mà không tồn tại bóng hình Em - người mang đến cho Tôi những yêu thương không trọn vẹn.
Rồi mai tôi sẽ xa
Tình yêu như bóng mây
Tình yêu cơn gió bay hương thời gian phai
Rồi mai tôi cố quên
Người đi như bóng chim
Người đi đâu dễ quên kỷ niệm đau thương
Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt
Thành phố chiều sương khói buồn riêng em
Còn bao điều sao anh không nói
Tôi cúi đầu từ giã Đà Lạt ơi…
“Tôi cúi đầu từ giã Đà Lạt ơi”, có lẽ những giọt nước mắt của Tôi sẽ không ai có thể thấy khi mà tôi “cúi đầu”. Tôi khóc cho cuộc tình “như bóng mây” của mình khi nó chưa kịp thành hình đã vội vã tan đi. Khóc cho mộng ước đã tan tành theo mây gió. Khóc vì phải rời xa nơi đây, rời xa Đà Lạt, nơi mà Tôi cứ ngỡ sẽ là tâm hồn, là tình yêu của cuộc đời mình. Nhưng cũng phải ra đi thôi, vì nếu ở lại nơi này, nhìn đâu Tôi cũng sẽ thấy được nỗi đau của chính mình đang rỉ máu. Dù biết có rời xa nơi này Tôi cũng sẽ không bao giờ chữa lành được vết thương ấy trong lòng mình, nhưng Tôi biết rằng khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ thì vết thương ấy sẽ theo thời gian mà lặng lẽ chìm sâu trong tâm hồn Tôi. Có thể sẽ không bao giờ quên được, nhưng sẽ xoa dịu phần nào vết thương ấy để nó thôi “rỉ máu” như ban đầu.
Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng như mộng tưởng của con người chúng ta đâu. Nếu nó đẹp như mơ thì đã không ai phải chịu những mất mát, tổn thương và khổ đau. Nhưng có lẽ nếu không trải qua những điều đó, con người ta sẽ không bao giờ có thể trưởng thành lên một cách toàn vẹn được. Sự toàn vẹn và trưởng thành trong suy nghĩ sẽ giúp cho con người ta biết yêu quý, trân trọng hơn những điều mà mình có được sau này. Và nhận ra rằng hạnh phúc chính là những giây phút bình thường nhất mà ta trải qua với những người mà ta trân quý.
Tình Yêu Như Bóng Mây sau đó rất được yêu thích bởi giọng ca của ca sĩ Khánh Ly. Có lẽ vì đã sống ở Đà Lạt một thời gian khá dài nên cô đã thể hiện trọn vẹn bài hát rất đậm chất của Đà Lạt, của những mong manh mờ ảo đầy khói sương của nơi này.
Lời bài hát "Tình Yêu Như Bóng Mây" Tác giả: Song Ngọc
Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt
Thành phố này xin trả lại cho anh
Ngàn thông buồn chiều nay im tiếng
Ngôi giáo đường lặng đứng suy tư
Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt
Đồi núi buồn xin gởi lại cho anh
Và con đường mù sương giăng mắc
Hai đứa hôm nào lạnh buốt trong tình yêu
Rồi mai tôi sẽ xa
Tình yêu như bóng mây
Tình yêu cơn gió bay hương thời gian phai
Rồi mai tôi cố quên
Người đi như bóng chim
Người đi đâu dễ quên kỷ niệm đau thương
Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt
Thành phố chiều sương khói buồn riêng em
Còn bao điều sao anh không nói
Tôi cúi đầu từ giã Đà Lạt ơi...
Lối Cũ biên soạn