Trong số những ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Châu Kỳ, có một bài hát được ông viết về mối tình đơn phương của chính mình, vào những năm 1940 với một cô tiểu thư đài các ở Huế, lúc ông đang còn học phổ thông. Bài hát có tên là Giọt Lệ Đài Trang.
Mở đầu chính là hồi tưởng của ông về những ngày xưa ấy. Lúc đó có một cô tiểu thư “lá ngọc cành vàng” rất là “quyền quý cao sang”. Cô luôn ôm trong mình một mộng ước được “xây đời lên tột đỉnh nhân gian”. Còn ông khi đó, chỉ là một chàng trai “mến nhạc yêu đàn”, chỉ là một “nghệ sĩ lang thang” mà thôi. Nhưng chàng trai khi đó cũng mang trong mình một giấc mơ của tuổi trẻ, mơ được gặp nàng và cùng xây chung mộng ước.
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian.
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó
Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu quan.
Rồi chàng trai cũng lấy hết can đảm để thổ lộ cùng tiểu thư bằng “tiếng hát cung đàn”, và bằng tất cả “niềm yêu lai láng”. Nhưng bẽ bàng thay nàng lại buông lời cay đắng “chê chán” chàng là “xướng ca vô loài”. Vì vậy nên khiến chàng trai ấy quá bẽ bàng mà sinh ra thất vọng, mà quyết tâm bỏ đi mối tình vừa mới chớm nở nhưng chưa kịp khoe sắc trong lòng mình. Chàng đã mượn “tiếng hát cung đàn” để quên đi “niềm đau dĩ vãng” đó.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Giọt Lệ Đài Trang" Trình bày: Chế Linh
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Giọt Lệ Đài Trang" Trình bày: Chế Linh
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Giọt Lệ Đài Trang" Trình bày: Hoàng Châu
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Giọt Lệ Đài Trang" Trình bày: Hoàng Châu
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Ðem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán.
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Quên niềm đau dĩ vãng
Hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiêu đổ theo nước mắt nàng.
Nhưng khi tình cờ gặp lại cô tiểu thư đó ở Sài Gòn, khi trong tay cô chỉ còn lại vỏn vẹn 5 đồng chỉ đủ để ăn một bát cháo với tấm áo rách rưới trên người, một cảm xúc khó tả đã ùa về trong ông. Lúc đó ông mới hay “giông tố lan tràn” “lên gác tía huy hoàng”. Nhìn những giọt nước mắt của cô lòng ông cũng xót xa rằng còn đâu “lá ngọc cành vàng”, còn đâu “quyền quý cao sang”. Giờ chỉ còn lại tấm thân gầy phiêu bạt cô đơn giữa cuộc đời bất hạnh.
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Ðến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian.
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Ðời tôi vẫn nghệ sĩ thênh thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn thương dòng lệ đài trang
Chỉ có ông là vẫn vậy, vẫn là chàng nghệ sĩ lang thang yêu đàn, thích ca hát của ngày xưa. “Em nhớ xưa rồi em khóc”, có lẽ vì cô ấy nhìn thấy ở chính mình nơi chàng nghệ sĩ của ngày xưa, Nhớ lại dáng vẻ đài các ngày nào và rơi những giọt lệ tiếc nuối cho chính cuộc đời của cô ấy. Cũng có thể cô đã hối hận vì ngày đó đã buông ra những lời cay đắng với chàng trai, và cũng hối hận vì đã bỏ lỡ mất trong đời một mối duyên đẹp đẽ mà ông trời đã ban tặng cho mình. Cũng có thể là cả hai điều đó. Nhưng “dòng lệ đài trang” đó giờ đây chỉ là những hối tiếc muộn màng mà thôi, vì tất cả đã qua đi và không thể trở lại được nữa.
Về sau cô gái đó lao mình vào nghiện ngập, và ra đi trong sự nghèo khó tột cùng về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Giọt Lệ Đài Trang là bài hát được nhạc sĩ Châu Kỳ sáng tác vào 1969, sau khi gặp lại và biết được hoàn cảnh của cô. Bài hát được ca sĩ Chế Linh hát đầu tiên vào năm 1970, về sau được hát lại bởi rất nhiều ca sĩ như: Tuấn Vũ, Quang Lê, Như Quỳnh… Và đến tận bây giờ, nó đã được cất lên vô số lần theo thời gian dù đã qua hơn 50 năm trời trường.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Giọt Lệ Đài Trang" Trình bày: Tuấn Vũ, Kim Tiểu Long
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Giọt Lệ Đài Trang" Trình bày: Tuấn Vũ, Kim Tiểu Long
Lời bài hát "Giọt Lệ Đài Trang" Tác giả: Châu Kỳ
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Ướt xây đời lên tột đỉnh nhân gian
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó
Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu hoa
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Đem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Với niềm đau dĩ vãng
Nhưng bao giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Như đổ theo nước mắt ngà
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Đến bây giờ phiêu bạt giữa trần gian
Đời tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Đời tôi vẫn nghệ sĩ lang thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn tuôn giòng lệ đài trang
Lối Cũ biên soạn