Cảm nhận ca khúc "Chuyện Buồn Năm Cũ" (Song Ngọc, Hoài Linh) - Ảo mộng tình yêu quá khứ của một cô gái _ góc Xưa

   

Lòng ngậm ngùi nghe thời gian đi lướt trên vai

Sao buồn như tiếng đêm dài

Mình lặng ngồi bên dòng sông sâu thức êm trôi

Nhớ chuyện xưa anh với tôi.

Có một cô gái, “ lặng ngồi bên dòng sông sâu thức êm trôi”. Lòng cô ngậm ngùi “nghe thời gian đi lướt trên vai/ sao buồn như tiếng đêm dài”. Trong nỗi buồn miên man trải dài cả không gian ấy, tâm hồn cô lại nhẹ nhàng trôi dạt về quá khứ. Cô nhớ, nhớ đến những chuyện của ngày xưa, nhớ đến những chuyện mà trong quá khứ xa xôi ấy khi mà cô vẫn chưa lẻ loi một mình như là bây giờ - khi mà cô còn có anh cạnh bên…

Đó là đoạn nhạc đầu tiên trong một bài hát nổi tiếng mang tên Chuyện Buồn Năm Cũ, một sáng tác được kết hợp từ hai tài năng âm nhạc lớn của nhạc vàng Việt Nam, nhạc sĩ Hoài Linh và nhạc sĩ Song Ngọc.

Nhạc sĩ Song Ngọc lúc trẻ

Vốn đã rất nổi tiếng với tài năng sử dụng từ ngữ nên những sáng tác của nhạc sĩ Hoài Linh đa phần đều rất được giới chuyên môn và cả khán giả đánh giá rất cao phần lời ca, Chuyện Buồn Năm Cũ cũng không phải là ngoại lệ. Bài hát được rất nhiều nhạc sĩ và chuyên gia phê bình đánh giá là sử dụng ca từ thông minh, bay bổng, vần điệu đi vào lòng người nghe.

Nhạc sĩ Hoài Linh (trái), Nhạc sĩ Song Ngọc (phải)

Nghe lại ca khúc "Chuyện Buồn Năm Cũ" (Tác giả: Song Ngọc, Hoài Linh)

Bấm vào để nghe ca khúc "Chuyện Buồn Năm Cũ" Trình Bày: Hoàng Oanh (thu âm trước 1975)

Đúng vậy, đó chính là một tác phẩm được kết hợp vô cùng xuất sắc giữa hai người nhạc sĩ Hoài Linh và Song Ngọc. Tuy rằng hai người có sự chênh lệch nhau về tuổi tác khá nhiều - 23 tuổi, bấy nhiêu tuổi đã đủ để hình thành một khoảng cách thế hệ khác nhau rồi, nhưng điều đó dường như không còn quan trọng đối với họ nữa khi hai tâm hồn âm nhạc đồng điệu đã bắt gặp được nhau. Những tác phẩm nổi tiếng bằng sự kết hợp của hai người cũng không hề ít, có thể kể đến một vài tác phẩm ngoài Chuyện Buồn Năm Cũ như là: Chiều Thương Đô Thị, Giờ Xa lắm rồi, năm 17 tuổi…

Khi bước chân mới vào đời

Cố đô lửa mịt mù ngập trời

Một sớm thu heo may

Tình hai đứa mình ngày xưa ấy

Nghĩ đến bây giờ còn say.

Trở lại câu chuyện của cô gái trong bài nhạc mà tôi muốn nhắc đến hôm nay, Chuyện Buồn Năm Cũ. Cô đang miên man trong nỗi nhớ về những ngày xưa cũ, ngày mà đã rất xa, “xa lắm rồi, năm 17 tuổi”, năm mà bước chân cô dường như vừa mới đặt bước vào cuộc đời. Cô nhớ năm đó, “Cố đô lửa mịt mù ngập trời”, cũng là năm đó tình yêu đầu đời đã đến bên cô, anh đã đến bên cô. Đời cô, lần đầu tiên biết đến hương vị của tình yêu, lần đầu tiên cảm nhận được đủ đầy những cung bậc cảm xúc khác nhau. Và những cung bậc cảm xúc của tình yêu năm ấy, cô “nghĩ đến bây giờ còn say”.

Bấm vào để nghe ca khúc "Chuyện Buồn Năm Cũ" Trình Bày: Trang Mỹ Dung

Nhưng tất cả đã mãi mãi chỉ còn là câu chuyện của quá khứ, yêu bao nhiêu, say bao nhiêu thì bây giờ lại càng xót xa bấy nhiêu, buồn đau bấy nhiêu. Những cảm xúc đó cô không thể ngăn được, nó cứ tràn về trong cõi lòng khiến cho từng đêm cô không thể tài nào ngủ được, vậy cho nên cô mới nói rằng “ai thức lâu thì mới biết đêm dài hay ngắn” - thà rằng quên đi, có lẽ giờ cô đã chẳng phải đắm chìm trong bồi hồi của nỗi nhớ như bây giờ. Dòng sông kia, vẫn như những ngày của quá khứ, vẫn êm đềm, vẫn đều đặn trôi đi, nhưng cô và anh đã không còn như xưa nữa, đã bị cách ngăn bởi một dòng sông, dường như gần ngay trước mặt mà lại chẳng thể tìm thấy nữa, chẳng thể quay về nữa - như “lối xưa tuy gần mà xa xôi”.

Ai thức lâu thì mới biết đêm dài hay ngắn

Quên đi thì thôi nhớ lại lòng bồi hồi

Dòng sông vẫn trôi

Ngăn tình anh với tôi

Lối xưa tuy gần mà xa xôi.

Cô vẫn nhớ, vẫn thương vô cùng người con trai ấy, vẫn yêu vô cùng một tình yêu bền lâu, chung thủy bằng cả trái tim, vẫn luôn mong mỏi rằng có một ngày anh sẽ “ghé đây tìm về nhau”, để cho “tôi anh nối nhịp cầu”, để cho “mình lại gần nhau” như những tháng ngày hạnh phúc của quá khứ ấy. Nhưng hy vọng nhiều thì thất vọng lại càng bao vây lấy nỗi lòng cô, anh vẫn không một lần quay trở lại, “vẫn thờ ơ”, vẫn “miệt mài mãi bước chân vào đêm thâu” - đi mãi, đi mãi chỉ để lại nơi đây một mình cô mòn mỏi với nỗi nhớ, với niềm thương và với sự chờ đợi trong vô vọng tùng ngày qua.

Tôi thương nhớ nào nguôi

Sao anh vẫn thờ ơ

Miệt mài mãi bước chân vào đêm thâu

Ghé đây tìm về nhau

Tôi anh nối nhịp cầu

Mình lại gần nhau.

Nhưng dù vậy, trong tâm thức cô vẫn luôn đợi anh, luôn “mong chờ giây phút anh về”. Đợi mãi, chờ mãi đến cả tuổi xuân cũng qua đi lúc nào mà cô cũng chẳng hay biết. Thế nhưng thứ mà cô đổi lấy được lại chẳng là gì cả, chỉ là một tuổi xuân đã phai sắc màu, còn anh thì vẫn cứ mãi xa xôi nơi phương trời nào? 

 

Bấm vào để nghe ca khúc "Chuyện Buồn Năm Cũ" Trình Bày: Hằng Phạm | Retimes Studio

Tôi tự hỏi, tại sao tình yêu lại có thể diệu kỳ đến như vậy, hay là bởi vì người con gái ấy quá thủy chung, quá yêu thương nên dù có đợi chờ trong vô vọng như vậy, đợi một người có thể tương lai sẽ mãi mãi chẳng trở về như thế thì tại sao, tại sao cô vẫn cứ đợi mãi, đợi mãi như thế? Những nỗi buồn, sự đớn đau và cô đơn mà cô phải chịu trong thời gian qua chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao? Thật sự, tình yêu, nỗi lòng của con người là một thứ gì đó rất là khó lý giải!

Ngại ngùng gì khi người em gái chốn quê xưa

Mong chờ giây phút anh về

Đợi chờ gì khi tuổi xuân như áng mây trôi

Hoa nào không phai sắc tươi.

Tôi đếm sao nhớ một người

Kết trăng nước thành lời mặn mà nhờ gió trao anh anh ơi

Giờ đây nếu tình còn lưu luyến

Lối xưa xin người đừng quên.

Người đã đi xa tự thuở nào, nhưng cô vẫn ở đây, đêm này “đếm sao nhớ một người” và “kết trăng nước thành lời mặn mà nhờ gió trao anh anh ơi”. Và cô vẫn mong mỏi, từng phút từng giây người ở phương xa ấy rằng “Giờ đây nếu tình còn lưu luyến/ Lối xưa xin người đừng quên” - rằng một ngày nào đó người sẽ quay về bên cô, cho thỏa niềm thương, nỗi nhớ và những tháng ngày cô đã đợi chờ.

Chuyện Buồn Năm Cũ của nhạc sĩ Hoài Linh và Song Ngọc, như là một lời khẳng định, rằng những gì ở trong quá khứ thì đều là một câu chuyện buồn. Như chuyện tình kia của cô gái, chuyện tình ấy đã từng rất đẹp trong quá khứ, nhưng ở hiện tại thì nó vẫn là một câu chuyện buồn, không hơn không kém. Thế nhưng, dù là một chuyện buồn thì con người vẫn không thể nào có thể triệt để quên đi được, đặc biệt là tình yêu, một tình yêu trao đi bằng cả tấm lòng, cả con tim, một tình yêu mà nguyện dùng cả quãng đời thanh xuân để đợi chờ, và vẫn sẽ mãi đợi chờ cho dù thời gian có trôi thêm bao lâu nữa - cho dù đó sẽ là cả cuộc đời còn lại.

 

 

Lời bài hát “Chuyện Buồn Năm Cũ” Tác giả: Song Ngọc, Hoài Linh

Lòng ngậm ngùi nghe thời gian đi lướt trên vai

Sao buồn như tiếng đêm dài

Mình lặng ngồi bên dòng sông sâu thức êm trôi

Nhớ chuyện xưa anh với tôi

Khi bước chân mới vào đời

Cố đô lửa mịt mù ngập trời

Một sớm thu heo may

Tình hai đứa mình ngày xưa ấy

Nghĩ đến bây giờ còn say

Ai thức lâu thì mới biết đêm dài hay ngắn

Quên đi thì thôi nhớ lại lòng bồi hồi

Dòng sông vẫn trôi

Ngăn tình anh với tôi

Lối xưa tuy gần mà xa xôi

 

Tôi thương nhớ nào nguôi

Sao anh vẫn thờ ơ

Miệt mài mãi bước chân vào đêm thâu

Ghé đây tìm về nhau

Tôi anh nối nhịp cầu

Mình lại gần nhau

 

Ngại ngùng gì khi người em gái chốn quê xưa

Mong chờ giây phút anh về

Đợi chờ gì khi tuổi xuân như áng mây trôi

Hoa nào không phai sắc tươi

Tôi đếm sao nhớ một người

Kết trăng nước thành lời mặn mà nhờ gió trao anh anh ơi

Giờ đây nếu tình còn lưu luyến

Lối xưa xin người đừng quên

Lối Cũ biên soạn