Cũng như Bài Không Tên Số 06 đã viết trước đó, nhạc sĩ Vũ Thành An nói rằng Bài Không Tên Số 07 là những dòng suy tưởng bất chợt về cuộc đời và những cuộc tình đi qua của chính mình, chứ không có một bóng hồng cụ thể, hay mối tình cụ thể nào ở đây cả.
Ông tâm sự: “Tôi làm Bài Không Tên Số 07 không dành riêng cho một người nào. Tôi đã suy nghĩ từ lâu khi viết bài hát đó. Khi tôi viết bài đó, tôi nghĩ rằng là thân xác của chúng ta rồi một ngày sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Nó sẽ biến đổi, tôi chỉ nghĩ vậy thôi… “Thân em rồi hoang phế/ Lê theo thời gian giông gió/ Thôi cũng đành cúi xuống/ Cho mộng đời thoát đi”...”
Bài Không Tên Số 07 được nhạc sĩ viết vào năm 1969, khi ông còn rất trẻ, mới hai mươi mấy tuổi đời. Vậy mà những nghĩ suy về cuộc đời, về con người của ông đã được rất nhiều người cảm phục và ngạc nhiên. Và có lẽ vì những nghĩ suy của ông cũng là nghĩ suy của rất nhiều con người nên đến tận bây giờ những ca từ ấy vẫn cứ sống mãi không thôi trong lòng người hâm mộ:
Một làn khói trắng
Ru đời vào quên lãng
Nâng sầu thành hơi ấm
Hơ dịu tình đau
Mở đầu bài hát là “một làn khói trắng/ ru đời vào quên lãng”, rất mơ màng, cũng rất mờ mịt và dường như có cả một sự u buồn miên man kéo dài… Đã có rất nhiều nhận định “cao xa” cho làn khói này, có người nói rằng đó là làn khói diệu kỳ từ cõi hư vô, cõi thần tiên, vì nó xoa dịu đi niềm đau, mang lại chút ấm áp cho con người. Nhưng với nhạc sĩ, đơn giản đó chỉ là làn khói của thuốc lá. Có lẽ vì ông là một người con trai, thời đó tìm quen trong thuốc lá là một điều rất bình thường. Và trong bài hát, chàng trai ấy có lẽ đang trăn trở về số phận của một người con gái - hay cũng có thể là dùng một người để suy nghĩ về nhiều người.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Vũ Khanh
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Vũ Khanh
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Lệ Thu
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Lệ Thu
Người con gái đó là người con gái mà anh yêu, nhưng dường như tình yêu của hai người lại không mấy dễ dàng, vì anh đã nói rằng “yêu người làm tóc trắng” - có lẽ những khó khăn, những thử thách đã quá nhiều khiến cho anh không bao giờ có thể ngừng suy nghĩ về, và anh cũng không thể buông được những tình cảm của mình dành cho cô nên tóc anh cũng đã phai màu. Những tâm sự ngọt ngào của buổi ban đầu cũng đã dần “đến đắng”. Tình yêu ấy, cuộc đời ấy cũng đã tràn ngập những giọt lệ không ngừng rơi.
Ngày tàn im ắng
Yêu người làm tóc trắng
Tâm sự rồi đến đắng
Như lệ giờ biết nhau
Đêm vỗ về nuôi nấng
Đêm trao ngọt ngào hương phấn
Buông lơi dòng tóc mỡ
Trên vùng ngày tháng vật vờ.
Tình yêu của anh và cô cũng đã từng là một tình yêu đẹp, cũng đã từng cho nhau những yên bình trong tâm tưởng. Ở bên nhau họ cảm giác được “vỗ về nuôi nấng”, và họ cũng trao cho nhau những “ngọt ngào hương phấn”. Dù cho cuộc đời có không như ước mơ thì tình yêu ấy cũng đã an ủi được phần nào trong tâm hồn tổn thương của cô gái, và đương nhiên là cả anh.
Nhưng liệu rằng cuộc đời ấy có chịu ngừng lại những thử thách đầy khó khăn ấy không? Đương nhiên là không, cuộc đời nếu mà biết “cảm thông” cho ai đó thì đã không phải là cuộc đời. Những “giông gió” dập vùi theo thời gian rồi một ngày kia có lẽ sẽ khiến cho “thân em rồi hoang phế”, nhưng cũng đành thôi “cúi xuống, cho mộng đời thoát đi”, nhưng cũng đành thôi chấp nhận, chấp nhận đương đầu với khó khăn, chấp nhận số phận đã được ấn định an bài…
Thân em rồi hoang phế
Lê theo thời gian giông gió
Thôi cũng đành cúi xuống
Cho mộng đời thoát đi
Tình yêu không thành, cuộc đời cũng vì thế mà khốn khổ hơn, hay là con người ta cứ như thế mà đổ vấy cho tình yêu? Có lẽ những khó khăn, những đau khổ đã lấp vùi hoàn toàn tâm trí họ, cũng có lẽ rằng những kỳ vọng họ đặt vào tình yêu là quá lớn nên khi mộng ước bất thành họ sẽ đem cuộc đời mình nhấn chìm trong đau khổ. Những lời hẹn ước, những mộng đẹp của ngày xưa “Sẽ nâng niu đời nhau ư?” - giờ chỉ còn lại nơi tâm hồn anh toàn là “đớn đau” - “Sẽ cho nhau đời nhau ư?” - sao giờ tròn “em” chỉ nhìn thấy toàn những “xót xa” đến quặn lòng. Cuộc đời cứ như thế mãi trêu đùa họ, không cho họ có được một hạnh phúc như ước nguyện mà chỉ toàn mang đến nỗi đau thương ngập tràn, nhưng họ biết phải làm sao hơn ngoài việc “dắt đưa nhau mối hận đời người”?
Một đời đổ cho tình yêu
Từng đêm dòng nước mắt
Sẽ nâng niu đời nhau ư? Đớn đau anh
Sẽ cho nhau đời nhau ư? Xót xa em
Dắt đưa nhau mối hận đời người
Thôi thì cũng đành như thế, học cách chấp nhận thôi, học cách quên đi, trả lại cho đời những giọt nước mắt đã rơi để cho “mệnh đời son sắt”. Tình yêu đã mất đi, nhưng con người thì vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình đến khi trở về với cát bụi, nên sống thôi, quên đi, hay nếu không thể quên thì cứ âm thầm, mạnh mẽ bước tiếp thôi.
Trả lại nước mắt
Cho mệnh đời son sắt
Thôi rồi em cũng mất
Cho tình cúi đầu
Một mình đi mãi
Trên đường dài không thấy
Ai người quen tôi đấy
Bao giờ đời sẽ vơi
Dù trên quãng đường đời còn lại sẽ chỉ có một mình, cô đơn, lẻ loi và vô vị… Chẳng tìm được mấy người quen biết, chẳng có lấy một người nguyện ý đồng hành nhưng cũng phải bước thôi, có thể làm gì hơn nữa đây? Chỉ có thể nguyện ước trong cõi lòng, nguyện ước sẽ có một ngày, nỗi đau sẽ vơi đi, sự cô đơn sẽ kết thúc. Nhưng biết đến bao giờ đây? biết đến “bao giờ đời sẽ vơi”??
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Bằng Kiều
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Bằng Kiều
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Ngọc Lan
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Bài Không Tên Số 7" Trình bày: Ngọc Lan
Thôi thì cuộc đời vốn dĩ là như thế, vốn dĩ sẽ không vì ai đáng thương mà động lòng. Nên chấp nhận, chỉ biết chấp nhận thôi, có thể làm gì hơn? Tình yêu ấy, người con gái ấy hy vọng rằng cuộc đời phía trước của “em” sẽ bớt đi những khó khăn, gian khổ - Đó là những suy nghĩ lướt qua của tôi khi nghe Bài Không Tên Số 07 của nhạc sĩ Vũ Thành An.
Như tôi được biết, nhạc sĩ đã viết tiếp lời 2 cho bài hát này, và ông đã đặt tên cho nó là Bài Không Tên số 7 Trở Lại. Trong bài hát này, với giai điệu đã rất quen thuộc, cuộc đời của cô gái ấy lại được nhìn lại qua con mắt của chàng ấy khi thời gian đã qua khá lâu.
Anh nhớ cô, và tự hỏi không biết cuộc đời vô tình ấy giờ đã đưa cô về đâu?
Dòng nhạc xa cũ
khơi lại niềm nhung nhớ
ôi người yêu ta xưa
phiêu bạt nơi đâu
Vằng vặc trăng sao
thương nào em có thấu
tâm sự này rướm máu
chia gì được đớn đau
Bao nhiêu mộng mơ đó
đã tan theo một cơn gió
bơ vơ dòng tóc vỡ
trôi dạt về bến nghìn đời
Thân ta giờ ngao ngán
mong manh giọt thu ru dắt
năm mươi còn ngơ ngác
theo dòng đời tới lui
Một đời cuộn quanh giành tranh
chẳng qua một chớp mắt
sẽ cho em hạnh phúc có không em
sẽ cho ta bình yên
vẫn đang xin,
đã cho nhau những điều là gì
chỉ là đôi chút
kỷ niệm giờ heo hút
mối tình vừa chất ngất
ngưng đọng thầm sâu
Gọi về em gái
tươi trẻ ngày thơ ấy
đã trở thành mãi mãi
con người của khói mây
Không biết giờ đây cô sống ra sao, có được vui, được hạnh phúc hay là nỗi sầu ấy cứ mãi cuốn lấy cô, người con gái nhỏ nhắn mà anh thương, mãi thương. Trong thâm tâm anh vẫn luôn mong ước rằng cô gái nhỏ ấy sẽ có được một hạnh phúc trong quãng đời còn lại. Còn anh, anh sẽ mãi nhớ đến cô, nhớ cả những nỗi buồn, những nỗi đau và nhớ vô cùng hình ảnh người “em gái tươi trẻ ngày thơ ấy” - hình ảnh ấy trong anh đã là mãi mãi, cô với anh sẽ mãi mãi là “con người của khói mây”.
Vậy là câu chuyện được bắt đầu từ một làn khói, cũng đã kết thúc bằng một làn khói, dù không là hạnh phúc trọn vẹn nhưng lại là một tấm lòng trọn vẹn, dù không phải là một câu chuyện hạnh phúc nhưng lại là một hiện thực của cuộc đời - một cuộc đời mà không ai có thể đoán trước được.
Lời bài hát “Bài Không Tên Số 7” Tác giả: Vũ Thành An
Một làn khói trắng
Du đời vào quên lãng
Nâng sầu thành hơi ấm
Hơ dịu tình đau
Ngày tàn im ắng
Yêu người làm tóc trắng
Tâm sự rồi đến đắng
Như lệ giờ biết nhau
Đêm vỗ về nuôi nấng
Đêm trao ngọt ngào hương phấn
Buông lơi dòng tóc mỡ
Trên vùng ngày tháng vật vờ.
Thân em rồi hoang phế
Lê theo thời gian giông gió
Thôi cũng đành cúi xuống
Cho mộng đời thoát đi
Một đời đổ cho tình yêu
Từng đêm dòng nước mắt
Sẽ nâng niu đời nhau ư? Đớn đau anh
Sẽ cho nhau đời nhau ư? Xót sa em
Dắt đưa nhau mối hận đời người
Trả lại nước mắt
Cho mệnh đời son sắt
Thôi rồi em cũng mất
Cho tình cúi đầu
Một mình đi mãi
Trên đường dài không thấy
Ai người quen tôi đấy
Bao giờ đời sẽ vơi
-----------------------------------------
Phiên bản 2:
Bài Không Tên Trở Lại số 7
Dòng nhạc xa cũ
khơi lại niềm nhung nhớ
ôi người yêu ta xưa
phiêu bạt nơi đâu
Vằng vặt trăng sao
thương nào em có thấu
tâm sự này rướm máu
chia gì được đớn đau
Bao nhiêu mộng mơ đó
đã tan theo một cơn gió
bơ vơ dòng tóc vỡ
trôi dạt về bến nghìn đời
Thân ta giờ ngao ngán
mong manh giọt thu ru dắt
năm mươi còn ngơ ngác
theo dòng đời tới lui
Một đời cuộn quanh giành tranh
chẳng qua một chớp mắt
sẽ cho em hạnh phúc có không em
sẽ cho ta bình yên
vẫn đang xin,
đã cho nhau những điều là gì
chỉ là đôi chút
kỷ niệm giờ heo hút
mối tình vừa chất ngất
ngưng động thầm sâu
Gọi về em gái
tươi trẻ ngày thơ ấy
đã trở thành mãi mãi
con người của khói mây